Trú mưa nhờ nhà chú hàng xóm và cái kết. Sự xấu hổ quay trở lại, tôi nghĩ, có lẽ tôi đã tưởng tượng ra điều gì đó mà lẽ ra tôi không nên có. Một chủ đề tầm thường khác lại xuất hiện, vài kỷ niệm thời thơ ấu của tôi. Tôi rất bối rối, tôi ngồi cạnh mẹ, cảm thấy mình là kẻ biến thái tồi tệ nhất… Sau một hồi im lặng, mẹ tôi tranh thủ uống hết chỗ bia còn lại và sau khi suy nghĩ một chút về lời nói cô ấy định sử dụng Anh ấy nói: – Xavi, tôi phải nói với bạn điều gì đó đã lởn vởn trong đầu tôi cả ngày – anh ấy đã dồn tôi vào góc, và mặc dù việc trốn thoát sẽ rất thảm hại, nhưng tôi sẽ không nghi ngờ điều đó vì một lúc tùy theo hướng của cuộc trò chuyện. – Mẹ, con… – Anh ấy ngắt lời tôi bằng cử chỉ hòa giải, Anh ta vỗ nhẹ vào chân tôi như thể chúng tôi sẽ thảo luận vấn đề này như người lớn, rồi để tay trên người tôi, chặn đường thoát của tôi.